Thất nghiệp 5 tháng, bố mẹ nói giờ bằng kế toán như tôi thì chỉ có đi làm công nhân thôi...

Thất nghiệp, nào có ai muốn, tôi cũng nào có muốn nhưng vẫn bị đeo đuổi đến giờ...
Là một sinh viên thất nghiệp, sau khi tốt nghiệp tôi thương bố mẹ lắm, muốn giúp bố mẹ, muốn bố mẹ sung sướng hơn trước mà giờ thì… Giá như hồi trước học nghề gì đó thì có lẽ giờ này chắc thành lành nghề rồi. Tôi buồn lắm mà chẳng ai hiểu được suy nghĩ của tôi cả. 

Bố mẹ nói, giờ cái bằng kế toán như tôi thì chỉ có đi làm công nhân thôi. Tôi ghét phải sống xa nhà, mà cứ bơ vơ bất vất như thế này cho hết cái tuổi trẻ, rồi mai mốt đứng tuổi lại về làm nông thôi...

Xã hội muốn tồn tại được đâu có dễ, trường đại học dạy ta quá ít, không như các trường nghề dạy để làm nghề, để rồi hôm nay ta bước vào trường đời thật khó khăn. Tôi nghĩ chắc nhiều bạn đang có cùng suy nghĩ với tôi như thế này. 

Lớp cũ tôi học may ra chỉ có tầm 7, 8 người trong gần 80 người ra trường tìm được công việc đúng chuyên ngành; trong đó một, hai người là tự xin được, còn lại là công ty người quen... Số còn lại thì làm công nhân, người thì bán hàng thuê, người thì đi làm nhà hàng, người thì ở nhà chờ xin việc trong số đông đó có tôi, một sinh viên ra trường thất nghiệp.

Ngày trước lúc học cấp 3 tôi cũng ao ước được làm nhà văn, hay một nhà biên kịch nào đó, thế nhưng những người xung quanh nói học khối đó khó có việc lắm, gần như là không thể có việc. 

Năm đó, ở cạnh nhà có anh hàng xóm cũng là một sinh viên thất nghiệp, anh có bằng cử nhân sử vậy mà về nhà cuốc cỏ thuê. Thấy vậy, tôi học khối A vì mong công việc sau này dễ dàng hơn. 

Có lẽ tại trong 3 năm học, tôi không cố gắng nên giờ nhận một kết cục bi đát như thế này. Cũng đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày học xong rồi lấy bằng đại học rồi, nhìn mấy bạn sinh viên giờ tự nhiên thấy mình già đi nhiều quá. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì sau 25, 26 tuổi rồi hết tuổi trẻ, tôi sẽ ra sao?

Mấy ngày trước, đứa bạn gọi điện hỏi thăm. Nó phán một câu xanh rờn: "Đấy, phải chi ngày trước mày nghe tao học nghề gì đó ít tốn kém, lại nhanh có công việc thì giờ không phải ổn định rồi à? 

Mày thấy đấy tao đỗ Đại học Sư phạm văn 21 điểm mà không đi học, lúc đó vì không có tiền, mà nghĩ học xong cũng không có lực mà lo xin việc. Sau khi học xong nghề, đi làm, tao gửi được tiền cho bố mẹ sửa lại cái nhà, cuộc sống của tao giờ cũng ổn định hơn. Xa nhà dù 2 năm nay, tao không về nhà nhưng nghĩ vậy là vui rồi…'' 

Nước mắt tôi bất giác chảy ra khi nào không biết nữa.

Đã có người nói với tôi rằng: "Nếu cuộc sống bạn nghĩ lạc quan thì nó sẽ lạc quan, còn nếu suy nghĩ tiêu cực thì chỉ làm bản thân tụt dốc mà thôi", thế nhưng những ai đang ở hoàn cảnh của tôi liệu có nghĩ lạc quan được không? 

Chính tôi cũng không thể làm được điều đó. Mong gì, ngày đó tôi học trường nghề.

*Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả, được trích từ YBOX.VN |Youth Confession.

PV
Theo Trí Thức Trẻ/Youth Confessions
0 Nhận xét